Saturday, July 24, 2010
Chúng Tôi Muốn Sống
Cùng các huynh trưởng 372 của tôi,
Tôi là Nguyễn Trung Thuận 322. Ra trường Thủ Đức, tôi bị "Cọp liếm" hay tôi tình nguyện "liếm Cọp"(gì đó). Đến nay, tôi cũng không thèm nhớ rõ nữa.
Nhưng có điều này, tôi nhớ rất rõ :
* Suốt hơn ba mươi bảy năm, tôi vẫn cố sống, cố làm đủ thứ nghề để cố mà sống (mặc dù "tôi đã muốn ra đi nhiều lần, trùng dương vỗ sóng gào, ghềnh đá men san hô..." nhưng chẳng được). Nôm na như ông bà ta nói "cá sống vì nước". Mà đã là cá thì cho dù ao tù, nước đọng; hay đại dương bao la xanh thẳm, vẫn phải sống cùng, sống với. Thế thôi.
Tôi vẫn sinh con, đẻ cái. Vẫn bạn mới, đào tơ đủ điều. Nhưng đâu đó trong tận cùng sâu thẳm, tôi vẫn thấy thiêu thiếu một cái gì ?
* Dạo tháng 8 năm hai lẻ chín, vào một ngày tựa như mọi ngày, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi. Người gọi tôi bên kia đầu dây xưng tên là Bửu Vân. Anh ta nói anh ta là khóa 372, tôi còn nhớ anh ta không, có thể đến quán ( tên gì đó tôi quên) để gặp một số bạn bè cũ không.
Tôi nhận lời. Nhưng tôi suy nghĩ một chút : Bửu Vân nào ? Khóa 372 ? Bạn bè cũ nào...?. Và tôi đã đến. (Biệt Động mà ! Sợ ai !)
* Và kể từ hôm đó, tôi biết ra tôi đã thiêu thiếu cái gì trong cuộc sống suốt ba mươi bảy năm qua.
Hồi trước tới giờ tôi vẫn lên net. Đọc báo nước đục, nước trong.Vẫn phim phiếc sếch siếc lung tung... nhưng chỉ thi thoảng năm mười nửa tiếng và vợ tôi không mấy quan tâm. Sau ngày gặp lại anh em cùng khóa, tôi ngồi trước máy nhiều hơn, có khi một hai giờ sáng vẫn lách cách bàn phím. Tất nhiên bà xã tôi để ý, sanh nghi và đã nhằn nhò này kia. Bà nào chẳng thế. Tôi đã phải kiên nhẩn phân bua, tỏ bày...
Và đến bây giờ, "nàng" đã hiểu, đã cảm thông.
Thuở anh hai mươi hai, hai mươi bốn, anh đâu biết em là ai. Anh trẻ măng trai tráng, anh súng đạn đó đây. Pleiku trời thấp trời cao, Dục Mỹ rừng núi sình lầy, Chương Thiện đêm Thánh xót xa, Kà Tum Bổ Túc, Trản Táo băng rừng kiếm măng...
Thuở đó là của anh, bạn bè cũ là của riêng bọn anh. Hồi xưa nhợt nhạt mù mờ. Bây giờ từng cái tên, từng chữ lót anh thuộc làu làu.
Em hiểu, em trân trọng : Cảm ơn đời ! Cảm ơn em !
Ai căm ghét kẻ thù bằng chúng tôi ? Ai tri ân bàn tay chìa ra cứu giúp bằng chúng tôi. Thiên hướng chính trị chúng ta đều có. Nhưng có cần thiết lúc nào, ở đâu chúng ta cũng phải bày tỏ không ?
Và thật vô lý và hơi mất thời gian khi vài hôm nay mở máy ra, đọc toàn là lời qua tiếng lại. (Mà của ai kia chứ ? Của anh em mình cả đấy thôi !).
Nhưng đã là dân chủ thì phải thế. Nhưng không phải cứ là dân chủ thì cải nhau tối ngày. Nó là chuyện nhỏ. Nhỏ như con thỏ. Tôi nghĩ thế.
Chính trị và quan điểm chính trị của mỗi cá nhân gộp lại, cũng có thể tạo thành một vườn hồng bao la. Nhưng ( vườn hồng bao la đó) có sánh nổi đôi cánh huyền diệu của tình đồng liêu (chúng ta) chỉ muốn bay qua những đại dương ?
Có lúc bản thân tôi cũng vì một chút giận hờn trẻ con mà lặn sâu tám thước. Rồi không biết vì cái (thiêng liêng) gì, tôi đã trồi lên, để thở, để viết lách, để giận hờn trôi đi; để tiếng hát vang động quân trường :
" Một, hai, ba, bốn . Một, hai, ba, bốn.
Anh em ơi ! "
(Đem mồ hôi pha với đường... nấu chè... đậu xanh ! )
Còn bao nhiêu thời gian nữa đâu ? "Cuộc đời đó có bao lâu, mà hửng hờ".
Chúng ta hãy sống !
"Chúng tôi muốn sống"
Một giờ bốn lăm sáng rồi .
Thuận 372 .