Đây là bài thơ tôi viết cho bạn bè , 38 năm về trước, lúc ở đơn vị chiến đấu .Tuy bối cảnh, không gian, thời gian, khác nhau ,nhưng có cùng chung tâm trạng. Bài nầy có trong tập thơ VIẾT CHO KỶ NIỆM ,tôi xin chép lại gửi đến các bạn.
THƯ CHO BẰNG HỮU Ở BIÊN HÒA .
Xa chúng mầy tao buồn cô độc.
Ngồi làm thơ hút thuốc đốt thời gian.
Những kỷ niệm chợt khơi mầm sống dậy.
Bên cà phê, bên khói thuốc miên man.
Tao nhớ quá những ngày xưa thân ái.
Mình chung trường chung màu áo học trò.
Giờ sách vở cũng trở thành xa lạ.
Cổng trường xưa còn có đợi chờ.
Bạn bè chung lớp giờ còn dăm đứa.
Áo chinh nhân bên gươm súng miệt mài.
Đứa trở lại nửa hình hài tàn phế.
Trắng cuộc đời, trắng cả tương lai.
Tao rồi cũng lăn thân vào sương gió.
Nắng quê hương in mái tóc phiêu bồng.
Chút nước mắt tưới xanh hồn cây cỏ.
Trả ơn đời, trả nợ núi sông.
Lần về phép gặp nhau mừng kể lể.
Chung bàn tròn ly rượu uống mềm môi.
Men rượu đắng nhưng thâm tình vẫn ngọt.
Ngôn ngữ nào kể hết chuyện chia phôi.
Uống dùm tao tách cà phê nóng.
Đắng cay nào còn đọng trên môi.
Như thiếu chút gì trong cưộc sống.
Tao ngồi đây nghe thương nhớ đầy vơi.
Đêm chiến tuyến bên nổi buồn ngút mắt.
Trời vào đông sương buốt lạnh tái tê.
Tay gối súng chừng nghe đời ngoảnh mặt.
Rừng cây xanh ngăn kín lối đi về.
Mai hết giặc tao về bên gối mẹ.
Ôm cuộc đời rao bán người mua.
Đời sẽ buồn và đời sẽ chán.
Vì tương lai có cũng bằng thừa.
Điếu thuốc tàn như ngày chợt tắt.
Tao trở về hiện tại của tao.
Những hào lũy kẽm gai giăng mắt.
Ngày mai ơi! xin vẫy tay chào.
Tập Ngãi, Trà Vinh, tháng 09/1973.
ĐỖ CÔNG LUẬN.