Các huynh nội,ngoại.Nhân mấy ngày Tết,lang thang vào"Hội Ngộ"đọc lại một số bài viết của anh em mà Nguyễn Mạnh Cường đã bỏ công góp nhặt. Đọc bài"Anh sẽ vì em làm thơ tình ái"của mình viết hồi còn chưa qua...thấy cũng ngộ ngộ,hay hay.Hay hay,ngộ ngộ vì mấy cái mình viết trước đây đều là tưởng mà tượng.Như,tôi đã chỉ nghĩ khi qua tới Mỹ,vòng vòng San Jose thế nào cũng gặp được tận mặt nhìn lại các"ông chàng"Nguyễn Thành Long,Nguyễn Tuấn Khanh,Nguyễn Bá Vinh,Lại Đức Huế,Nguyễn Khương Hoàn.Vậy mà "thực tế còn vượt hơn cả tưởng voi", còn "trên cả tuyệt vời":Nào là tôi còn gặp được"một cách thường xuyên có định kỳ" anh chàng đau ốm mà vẫn lạc quan Khưu Quang.Chẳng những gặp khi có hẹn với nhau ra cà phê Paloma;thỉnh thoảng tôi còn xách xe đến nhà Quang,ngồi với nhau sau vườn,hớp ngụm trà nóng thơm ngát hương lài.Rồi tôi còn nhìn thấy tận mặt,bắt tận tay ông anh thon thả Cái Ngọc Hiệp (mà lúc trong Thủ Đức chỉ nghe loáng thoáng Cái Văn Nhê - Cái Ngọc Hiệp).Và Trần Văn Liêm 333 bỏ Tax về Ca.Nói nào ngay;tuy chỉ mới biết anh chàng này,tôi thấy ở Liêm có cái hiền hòa,dễ dãi,xuề xòa đặc trưng của dân Nam Bộ.Liêm lại hay rộng rãi,nhanh tay nhanh chân trong việc thanh toán tiền cà phê Paloma.("Đề nghị anh tiếp tục phát huy tinh thần tự giác cao độ trong quá trình khẩn trương thanh toán phí thức uống tư bản mà chúng ta đã kinh qua!").(Thế nào tên Đường Chấn Hưng cũng đù...chị vợ cho mà xem !).Anh em có coi qua tấm hình chụp trong Thủ Đức,hình chụp một chàng svsq đứng trên bục xi măng trước cửa phòng trung đội 32,mặc bộ kaki vàng,đội képi,vai đeo dây biểu chương,mặt ngó phải,mắt chơi cái kiếng rayban,tay trái xệ xệ cái đổng Seiko 5...rất bô trai? Anh svsq sắp được đi phép tuần trong hình là Đoàn Kiệm Em...Nay gặp lại:Một vợ trẻ,hai con thơ,vầng trán vừa nhăn, vừa... hói một cách cực kỳ thông thái. Than ôi!Thời oanh liệt nay còn đâu !!! Chưa hết.Tôi còn được gặp lại Bùi Quang Quí hiền khô(nhưng coi chừng,đâu ra đó nghe!) và cả Nguyễn Minh Phước ngồi xe tăng...hồi trước;lái xe hơi đi bỏ báo...bây giờ.(Huynh trưởng Phước!Có cái "job"nào vô sâu như ông đang làm.Chỉ tui!) Dã quì ngày ấy đâu ta?
Hóa ra toàn những quỉ già giờ đây !
Nay sửa đôi chút, gởi lên các bạn đọc lại chơi.Và để"thêm phần phong phú",xin gởi xen kẽ một số hình,các bạn coi cho...vui mắt.Cảm ơn Nguyễn Bá Hùng đã chỉ dạy ngón nghề kèm hình ảnh trong khi viết trực tiếp trên Mail. Bữa nào xuống, trả công ông ba ly một chỗ.Các bạn cùng đọc.Thuận 322.
"Anh sẽ vì em làm thơ tình ái ..."
Thưa các huynh trưởng bên bển,Bẩm sinh,tôi là thằng không mấy ưa và làm biếng nịnh nọt.Nhưng sắp tới đây,chắc tôi sẽ phải tập tành "nhỏ tiếng - khom lưng";nếu không,em chắc ốm đòn.Chờ cho bên ấy bớt lạnh,độ cuối tháng ba,đầu tháng tư 2011,tôi và Bà Xã sẽ qua,ở cùng con gái và con rễ:Nguyễn Vỵ Thủy và Nguyễn Quốc Dũng.Địa chỉ nhà như thế này:
510 Saddle Brook Dr. # 41
San Jose, CA 95136 (408-580-4175)
***
Nghe nói San Jose cũng thuộc bang California,nhưng ở phía bắc.Còn Nam Cali (cũng nghe nói có cái Quận Cam gì đó),là nơi số đông các huynh trưởng đang sống,chiến đấu theo kiểu...nhà binh,nhà bàn.Vì thế, các huynh trưởng cho phép tôi có đôi lời thỏ thẻ,theo trục Bắc - Nam. ***
Thật tình mà nói,ở cái tuổi sáu ba,thằng tôi Nguyễn Trung Thuận 372 Biệt động giờ mới chuẩn bị mò qua Mỹ thì quả là hơi muộn.Nghĩa là, xây qua xây lại;chẳng mấy chốc:Hình ảnh ông già bảy mươi sẽ hiện rõ nguyên con.Nhưng suy cho cùng, cho dù bạn ở đâu(nắng cháy da Dục Mỹ hay cây dài bóng mát Duy Tân,Đồng Ban hay Sài Gòn,Việt quốc hay Mỹ quốc...)thì lão già mang tên Thời Gian đâu có chừa bạn.Lão ấy sẽ thẳng tay tướt đoạt của lũ chúng ta chút nhan sắc đã ngã về tây.Khi ta hai mươi,cộng mười chỉ là ba mươi tràn đầy sức sống.Khi đã ba mươi,thêm mười chỉ tạo cho chúng ta tuổi tráng niên lịch lãm...Nhưng khi ta đã sáu mươi,Thời Gian vẫn tặng thêm ta mười:Hơi ác!Rồi mười nữa:Quá ác !!! Nhưng Thời gian vẫn cứ hào phóng tặng hoài,tặng mãi...Cho đến khi cái hữu hạn của một kiếp người khiến ta không còn đủ sức nhận.Thế thì tại sao tôi chọn làm kẻ sẽ ra đi mà không là người mãi ở lại? ***
Đơn giản thôi:"Con đường Duy Tân cây dài bóng mát" bao giờ cũng có lý hơn "Dục Mỹ nắng cháy da người”. Sài Gòn tất nhiên là đã hơn Đồng Ban.Mỹ quốc(về mặt nào đó)có lý hơn Việt quốc.Các bạn có bao giờ đặt câu hỏi:Ở đâu trên thế giới này khó đến nhất? - Theo tôi:Nước Mỹ khó đến nhất.Tại sao đi khó, về dễ bạn lại không đi?Đâu phải hể ai muốn đi Mỹ là đến được.Lắm khi rất nhiều người muốn đến Mỹ thăm chơi một chuyến(và nhất định là phải về,vì còn rất nhiều cái chưa thể bỏ được).Vậy mà,lo đủ các loại giấy tờ,tốn gần ba triệu bạc lệ phí. Đến ngày hẹn,vào gặp viên chức phỏng vấn nó" Say no" chứ không chịu "Say yes".Và tôi,sau biết bao công khó của con cái;đến ngày nay nó đã nói "Yes" thì tôi phải nói "Thank you". Còn ọ ẹ cái giống gì!Đúng hông các huynh?Viết đến đây,tôi bỗng nhớ lại hôm huynh trưởng Lê Thành Tươi Tqlc,từ Biên Hòa lội xe lên Sài Gòn thăm anh em tụi tui. Thái Huỳnh,Tươi và tôi ngồi làm vài lon ở một quán cà phê trên đường Ngô Tùng Châu,Gia Định (Đường này bây giờ tụi nó kêu là Nguyễn Văn Đậu).Hôm đó ht.Tươi đã nhằn tôi:"Tại sao mầy lại phải đi?Nếu nói hạnh phúc thì ở đâu cũng có hạnh phúc.Bộ chỉ ở bên Mỹ mày mới tìm thấy hạnh phúc sao?-Nể bạn,tôi chỉ trả lời:"Đi khó; về mấy hồi".Thưa các huynh!Ai chẳng biết sống ở đâu rồi cũng tới lúc phải nhắm mắt xuôi tay.Và"Mọi con đường đều đưa về La Mã". Nhưng nếu được chọn,tôi sẽ chọn được qua ngả Paris(chứ không phải Libi)trước khi về đến La Mã.Thưa ht.Tươi,tôi ra đi không phải theo diện đoàn tụ đoàn tiết hoặc tị nạn tị niết gì hết.Con tôi có đủ điều kiện để làm đơn bảo lãnh ba má nó qua Mỹ.Tôi đã điền đơn theo diện di dân.Còn hạnh phúc thì tôi đã có tại nơi này và tôi vẫn mãi có nó sau này tại Mỹ. ***
Chắc khi qua tới bển,sống tại San Jose,tôi sẽ gặp các huynh trưởng Nguyễn Tuấn Khanh 334,Nguyễn Khương Hoàn 343, Nguyễn Thành Long 314 "bô giai bốn chữ".Tôi sẽ gặp lại Lại Đức Huế cùng lò Dục Mỹ với tôi ngày nào.Gặp Nguyễn Bá Vinh "trùm dollar thương xá Intershop".Tôi sẽ ăn ngủ... ụ ỉ tại Bắc Cali.Và(sau một thời gian)có dự định làm cái gì thì phải nhờ các huynh SJ chỉ giáo.Dầu gì các huynh cũng là "ma cũ".Mà đã là ma cũ bao giờ cũng phải có bổn phận sự trách nhiệm vụ đưa đàng,chỉ lối.Nguyễn Trung Thuận 322 - Nguyễn Tuấn Khanh 334 - Nguyễn Phi Hoàn 3...Canada
Em đâu biết cà phê Paloma là ở đâu?Đâu biết Quyên chị Quyên em,mặt trên mặt dưới ngắn dài ra làm sao?Em đâu biết đỉnh Cheo Leo (mà ht Hùng nhô nhắc mấy huynh)ở tận chốn nào?
Rồi dần xuống San Diego để gặp cọp Nguyễn Đức Hạnh,nhà thiết kế tài ba Nguyễn Văn Duật và anh chàng giò dài Nguyễn Cảnh Quy.
Hàng đứng,từ trái : Nguyễn Trung Thuận- Nguyễn Hữu Hạnh- Lý Khôn Sơn- Phạm Trọng Kiến
Ngồi: Lê Văn Quận (322 Seattle)-Phạm Đức Công_Huỳnh Hữu Thọ- Nguyễn Mạnh Cường
Rồi gặp lại bạn nhậu Nguyễn Thiện Đức ở Philadenphia.Tội nghiệp bạn già,(một con,hai thằng)cày tối đa bạc tóc,ốm nhom.
Rồi ngược lên phía Bắc gặp lại tay vợt đại diện cho CSQG Đào Danh Đức..Dạo tháng 3/2010 Đào Danh Đức về Sài Gòn
Càng tưởng càng nôn !!
Bạn Nguyễn Bá Hùng,Bạn có hỏi nhỏ tôi:Sao thấy tôi hay đi đây đi đó toàn với trai tơ không vậy?Bộ tôi là bđ thiệt hả?Tôi xin trả lời lớn rằng : Tôi là BĐ thứ thiệt chứ là thứ gì.Đội bê rê nâu thì nhất định phải là BĐ chứ chẳng lẽ là Địa Phương Quân à?
Bạn biết đó.Cái gốc của bọn mình giống nhau.Nghĩa là chúng nó gọi chúng ông là Ngụy quân.Nhưng khi thả về thành, tôi sống trên đầu tụi nó.Tôi chơi tất,tôi nhậu cùng tất.Trốn trại Trản Táo về,một thời gian ngắn tôi mò ra Gia Long kiếm sống. Rồi tôi lấy vợ sinh con tĩnh bơ mà trong bóp chỉ có cái cùi chứng minh nhân dân của ông anh cột chèo vượt biên để lại.Cho mãi đến năm 1984,nghĩa là lúc con gái lớn tôi bây giờ đã được bốn tuổi,tụi nó tó được tôi.Nó nhốt tôi ở trại giam Đại Lợi 6 tháng.Trại giam này nằm trên đường Thoại Ngọc Hầu(bây giờ kêu là Phạm Văn Hai).Sau bao nhiêu lần kêu lên gọi xuồng hỏi cung.Tụi nó định gởi tôi trở lại trại Trản Táo; nhưng gởi về đâu khi trại đã… giải tán.Mà tôi thì thuộc cấp tép,không đáng được đi Bắc hoặc vào trại ngon lành,ở lâu dài chung với các huynh có công“chống phá cách mạng”.Thế là sau 6 tháng trong Đại Lợi,tôi từ "đáp phi đạo"(nghĩa là ngủ trên lối đi trong phòng giam 4 x 4 mét,gần cầu tiêu")rồi đoạt chức đại bàng từ tay một đại bàng khét tiếng khấu bó bạn tù. Rốt cuộc,tụi nó cũng phải cho tôi về với cái "lệnh tha" đối với bị can Nguyễn Trung Thuận:Can tội "trốn trại học tập cải tạo.Xét hành vi phạm pháp không cần thiết truy tố trước pháp luật".
Khỏe re như bò kéo xe!
Nghĩ lại cũng vui.Khi còn ở gần ga Trản Táo,ngày này qua tháng nọ,thấy anh em lần lượt được tha về;riêng tôi và chừng hăm mấy mạng nữa;về đâu không thấy,chỉ thấy lại chuyển trại về…nơi khác.
Tôi không còn nhớ chỗ đó là chỗ nào.Tôi tả thế này:
Ngay đêm thứ hai khi tới giờ đi ngủ,tôi lấy đồ đạt chất lên chiếc võng,rồi trùm cái mền lên trên,tôi vọt thẳng vào rừng.Tờ mờ sáng,tôi mò ra đường xe bò kéo gỗ.Lội ngược về hướng ga Gia Ray.Rồi tôi nhảy tàu chợ về Sài Gòn.Lúc trên xe lửa, mấy cô,mấy bà "bạn hàng buôn đủ thứ" vây chung quanh tôi để tụi công an đường sắt không thấy.Tàu chuẩn bị vô ga Sài Gòn,tới đường Võ Tánh,tôi nhảy xuống,chuồn về nhà con đào trốn tạm.Mấy ngày sau,tôi về nhà con em gái ở tạm.Từ từ quen hơi,tôi sống tĩnh bơ;gia đình chẳng nghi ngờ,hỏi han gì cả.Vượt biên vài chuyến không thành.Rồi tôi ra Gia Long kiếm cơm.Tôi đâu biết,hăm mấy mạng cuối cùng khoảng bốn tháng sau cũng được tha về ráo trọi.
Nghĩa là nếu đừng trốn,chừng tháng tư 1978 tôi cũng được thả về.Có"học tập cải tạo nghiêm chỉnh" cũng chẳng đủ 3 năm diện HO.Trong chúng ta,ai mà biết được đời mình ra sao vào những năm ấy?
"Tung cánh chim tìm về tổ ấm.
Nơi chốn xưa giờ này đằm thắm..."
Cũng khoảng thời gian 1996 tới 69 làm cho hãng taxi,có một số em trai mới tốt nghiệp đại học Kế toán-Tài Chánh về cơ quan tôi tập sự,tôi thấy thương tụi nó,giữ lại vài em cho làm nhân viên phòng kế toán.Một vài năm sau. đủ lông đủ cánh, chúng nó tung bay tứ hướng bốn phương trời mây...Rồi bốn năm năm nay,chúng trưởng thành,đứa là giám đốc,đứa là phó tổng.Tụi nó thương ông anh hồi đó đã thương chúng nó khi chúng nó còn sáu khổ.Nay nó khá,nó lo cho ông anh tất tần tật.Tuần nhậu bảy bữa,tháng nghỉ vài ngày.Tennis thì không phải đóng tiền sân mà còn được bầu làm hội trưởng.Nha Trang,Đà Nẳng,Pleiku, Huế Quảng Trị Quảng Bình, Hà Nội Hà Giang Lủng Cú...toàn bằng Air Vietnam.Đi xe lửa ra Phan thiết rồi đáp tàu sắt ra tận đảo Phú Quý và vừa rồi là mũi Cà Mau,cực nam nước Việt.
Đám trai tơ mà Hùng thấy qua hình,Đào Danh Đức gặp trong sân tennis là đám đó.Trai trẻ thích lão huynh là thế.Lão huynh thích trai tráng biết điều là thế.Bđ thứ thiệt là thế;chứ bđ nỗi gì,Bá Hùng !(Hổng tin,anh nào có hàng ngon dư xài; giao em,bđ hay không,biết liền.)
***
Các huynh,Lâu lâu cũng dài dòng cho các huynh đọc mỏi mắt chơi.Kẻo có huynh lại nói:Sao lâu không thấy ht.Thuận biệt động lên tiếng.Vô tuyến vẫn thường xuyên mở.Có điều,nghe nhiều hơn nói;nói nhiều sợ nói nhảm.
Mong thời gian cứ tốt đẹp trôi để một ngày gặp gỡ các bạn xưa.Cái phong phú của tuổi đời là thế.Hạnh phúc ở đâu mà chẳng có;miễn ta "Tri, Tiện; hà thời",phải không các huynh ?
Và mong các đàng anh nhẹ tay cho em út nhờ !
Thuận biệt động (Tức Thuận bđ)