KÍNH GỬI : ĐẠI UÝ TRẦN HUY QUANG
ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG KHÓA SINH ĐẠI ĐỘI 32
Kính thưa anh cả ,
Trước hết , xin đại uý cho phép tôi được gọi bằng anh và xưng em để tình cảm anh mình được gắn bó . Ngày xưa mình hơn nhau về cấp bậc . Ngày nay mình hơn nhau về tuổi tác . Cũng xin anh nhận nơi đây lời ra mắt muộn màng của một cánh chim côi sau 38 năm mới quay về tổ ấm 3.72.
Thưa anh, khi chúng em vào quân trường với tên gọi khoá 3.72 / SVSQ . TB/TĐ, anh đã là đại đội trưởng khoá sinh hướng dẫn chúng em ở đại đội 32 .
Kỷ luật quân trường , nắng gió thao trường đã giúp những chàng thư sinh yếu đối thành những chàng trai dũng mãnh, có sức mạnh để ra giúp đời . Em cũng là một trong số 250 khoá sinh đó , không có gì nổi bật . Nếu nói đến tên Đỗ Công Luận thì chắc anh không nhớ . Nhưng nói đến khoá 3.72 thì anh biết rất rõ . Vì đó là thời kỳ cao điểm của chiến tranh Việt Nam . Cụm từ mùa hè đỏ lửa ăn sâu vào da thịt, tim óc của mỗi con người . Những người cha, người mẹ , lần lượt đưa tiễn con trai vào quân đội . Những người yêu nhau phải tạm biệt chia tay để mai anh đi vào cuộc chiến .
Thôi em chớ khóc than nhiều
Đong đưa nước mắt anh tiều tuỵ thêm
Nín đi em, nín đi em
Để anh đốt lửa thắp đèn tương lai
Bọn chúng em , những chàng trai sinh ra trong lứa tuổi 1950 1951 , sinh viên năm thứ hai đại học, cũng xếp bút nghiên theo tiếng gọi lên đường . Dù rằng nơi chính trường thế giới GIÓ ĐÃ XOAY CHIỀU . Những tháng ngày sau cuối ở quân trường , mấy tuần lễ đi chiến dịch , chúng em thường trao nhau những tờ báo , những mẫu tin . Sắp có ngưng bắn rồi , mình sẽ trở lại giảng đường . Nhưng hy vọng chỉ là vô vọng . Một ánh sáng le lói ở cuối con đường hầm , rồi vụt tắt . Từ trong tổ ấm 3.72 , ngàn cánh chim bay ra theo những phương trời vô định .
Ngày tháng ở chiến trường gian khổ , đã cho em hiểu thế nào là sự sống . Con người sinh ra để được sống . Tại sao ta lại huỷ diệt sự sống của người khác . Nhưng nếu không , họ cũng cướp đi mạng sống của mình. Cái vòng lẩn quẩn , giống như cái vòng luân hồi của phật pháp . Cuối cùng , cũng có kẻ thắng người thua.
Những người mẹ , người cha , lại lần lượt mang xách đi thăm những đứa con trai còn sống sót sau chiến cuộc. Những người vợ lại lầm lũi quay về nuôi con trong nước mắt nhục nhằn . Thân cò lặn lội bờ sông
Những con tàu rời bến ra khơi . Những kiếp người quay về làm lại cuộc đời . Rồi lại quay về tìm nhau bên hai cái tổ , cách nhau một đại dương xa thẳm .
Đầu tháng 8 /2010 , sau chuyến đi miền tây về , em tìm ra được chân lý của cuộc sống . Sống thế nào cho đáng sống . Con người cuối cùng rồi phải trở về lòng đất . Nhưng kỷ niệm vẫn còn sống mãi trong lòng mọi người , bạn bè .
Đại bàng ơi ! em vẫn mến đại bàng .
Lam ơi ! Mực ơi ! Thuyên ơi ! Hoàng ơi ! Danh ơi ! .... Tao vẫn nhớ tụi mày
Hình ảnh của bạn bè cũ em đã tìm lại được . Cảm ơn Trịnh Quan nhiều lắm . Bạn bè lần lượt đón chào em . Em cũng biết tin tức về anh . Ngay cả cấp trên của em mà cũng có bạn , có thù . Chiến tranh muôn mặt .
Em cảm ơn lời nhận xét của anh về bài viết của em . Xin anh nhận nơi đây lời ra mắt muộn màng và lời xin lỗi chân thành của em . Kính chúc sức khoẻ của anh và gia đình .
Mong anh mãi luôn luôn ở bên chúng em
Đỗ Công Luận 324