Con người ta hiện diện trên cõi đời này phải qua giai đoạn : sinh , lão , bệnh , tử . Cha mẹ sinh ra , nuôi nấng và dạy dỗ , với hoài bão chúng ta sẽ là trụ cột cuả một gia đình mới , có chỗ đứng trong lòng xã hội . Nhưng biến cố lịch sử muà hè đỏ lửa , đã đưa đẩy cuộc đời chúng ta sang bước ngoặt khác . Từ moị miền đất nước , anh em ta tập trung vào quân trường Thủ Đức với tên khoá 372 SQTB/TĐ . 6 tháng quân trường , mưa dầm nắng cháy , từ chổ xa lạ, chúng ta đã trở thành thân quen . Kỷ luật quân trường , đời sống tập thể, đã rèn luyện chúng ta thành những chàng trai thế hệ , vươn vai Phù Đổng . 6 tháng bên nhau , bao kỷ niệm vui buồn lẫn lộn . Rời xa tổ ấm , chúng ta bay khắp moị miền tổ quốc, đối diện với bao gian khổ hiểm nguy rình rập . Liên lạc với nhau , biết tin tức cuả nhau là điều hiếm hoi . Mình biết tin của Mai Văn Hoàn, Đỗ Công Danh qua bảng cáo phó trên báo chí . Mình gặp lại Kiến , Tiên , Lạc ..., những ngày tháng sau cùng ở khoá 48 HCTC . Biến cố 30/04 vùi dập cuộc đời chúng ta dưới vũng lầy đen tối . Nước mắt tủi nhục , tháng ngày tù tội đã khiến mình muốn xuôi tay . Mình phải sống để làm lại cuộc đời , lo cho thế hệ tương lai nối tiếp . Phải sống thế nào cho đáng sống . Bao lo toan của cuộc sống : cơm , áo , gạo , tiền , như cha mẹ đã lo cho mình . Tin tức bạn bè vẫn bặt tăm. Các con mình đã lớn , có một mái gia đình ấm êm hạnh phúc . Nhờ gã con gái, mình gặp lại Triệu Quang Vinh 324 và chỉ duy nhất một lần . Mình tìm đến những bạn bè ở trung học Ngô Quyền khi đã qua thời trai trẻ . Mình tâm đắc với câu nói của Tâm nhũi
- Có những đứa chỉ biết làm giàu mà không biết đến bạn bè , ngồi trên đống tiền mà không có ai xung quanh .
Đó là Huỳnh Hữu Phẩm . Thọ 311, vân 313, tụi maỳ còn nhớ nó không ? chắc Thọ rõ hơn . Nó cũng vào Thủ Đức rồi ra vùng 2 . Sợ quá nó đào ngũ , vào chùa Tam Bảo của đệ tử ông đạo dừa . Sau 75, nó theo nghề y tá cuả ông già , có tay phục dược , rồi phất lên cất nhà cao hai ,ba tầng . Anh em có tiệc , mời nó cũng không đến . Có lần trú mưa gặp mình , nó chào hỏi đôi ba câu rồi đi . Sống chi như vậy . Trái lại, Hoàng Minh Chiếu rất nhiệt tình với anh em . Hai vợ chồng nó sống nhờ tiền cho thuê nhà , 5 triệu đồng mỗi tháng . Hai con trai nó đã tốt nghiệp Đại Học , tự chúng lo bản thân. Thỉnh thoảng Tâm nhũi và mình rũ đi uống cà phê , ra về nó nói câu cảm ơn anh em . Có lần dự đám giỗ ở nhà Tâm nhũi , nó nói với mình
- Hai đưá hùn tiền mua thùng bia , đi không coi kì quá .
Mình nói với Tâm nhũi , nó bảo hiểu và thông cảm với bạn bè. Sống cho đáng sống
Rồi lần họp mặt Ngô Quyền 2008 , Tươi nói với mình
- Tao thấy ảnh cuả mày ở trung đội 324 do Phiệt đưa lên . Hôm nào mày đến nhà tao , tao mở ra cho mày xem .
Nhưng lúc đó đăng kí internet còn khó khăn , chưa có máy tính nên mình lại thôi , không buồn để ý .
Khoảng tháng 6 cuả năm 2010 , Tươi lại điện thoại cho mình .
- Ngón tay mày size số mấy? Có đứa bạn ở Canada có nhã ý làm nhẫn khoá gửi về tặng anh em . Mày cho biết để tao đăng kí .
- Ừ ! chắc có lẽ số 8 .
Tháng 8/2010, sau khi đi Trà Vinh về , tìm lại được Đại Bàng và đồng đội cũ , mình cảm thấy hưng phấn lên . Thế là Lê Thành Tươi dẫn mình vào 301
Sau là thư đầu tiên , thấy mình nhiệt tình , anh em cũng nhiệt tình chào hỏi , nhất là anh em đại đội 32. Khi họp mặt với Trịnh Quan , mình vẫn nhớ câu nói "Tao đã tìm mày 38 năm nay " . Lần đầu tiên gặp mặt , anh em rất vui vẻ , hỏi thăm nhau như người thân đi xa mới về . Đeo chiếc nhẫn khoá trên tay , mình cảm thấy hảnh diện , về khoe với mấy em , các con . Em gái mình noí với các con .
- Mấy đứa coi chừng ba bây liên lạc với mấy ông Sĩ Quan cũ , có vấn đề chính trị phiền phức lắm , ảnh hưởng đến chồng con tụi bây
Thật thế, mấy chàng rể của mình sống trong chế độ mới cần phấn đấu , ông già vợ bị gì cũng vạ lây . Không sao , mình trấn an các con
- Ba đã lớn tuổi rồi , 60 tuổi đời , ba biết . Ba chỉ tìm về kỷ niệm cũ mà thôi . Chuyện chính trị chính em ba không biết đến . Mọi vấn đề trên internet tụi cốm nó cũng quản lý theo dõi
Các con an tâm về cha nó . Thấy mình thường nhờ đưá cháu gõ cho anh em sau mỗi lần họp mặt , chúng hiểu tâm trạng cha mình . Thấy ba thường lên mạng với anh em , rể út nói sẽ mua cho ba cái monitor LCD 19 inch để ba xem cho rõ , và đã mua . Giống như con gái mới về nhà chồng còn bẽn lẽn , lần lần mới quen hơi , mình tích cực với anh em hơn . Nhắc lại những kỷ niệm quân trường , thời gian khổ ở chiến trường , trong cuộc sống qua những bài viết. Khi điện thoại nói chuyện với Lạc , Kiến , Thọ... tụi nó nói anh em thích đọc những bài viết cuả mày lắm . Tại sao vậy? Vì anh em chúng ta xa cách đã 38 năm . Vì anh em chúng ta ngăn cách bởi một đại dương , nửa vòng trái đất . Anh em cần có những lời nói chân thật phát ra từ trái tim . Những kỷ niệm nằm trong sâu thẫm cuả ký ức được đánh thức dậy để tìm đến nhau , dù là ký ức đau buồn cuả một thời trai trẻ hào hùng . Chúng ta còn ít thời gian để tâm sự với nhau . Vài năm sau , trí óc còn minh mẫn để nhắc chuyện với nhau không ? Thời gian dần trôi , ai sẽ là người tiếp nối Phan Trần Thắng ra đi . Không có câu trả lời . Có thể là anh , có thể là tôi . Sau lần họp mặt với Trịnh Quan , nói chuyện với Lạc , nó nói nghe cảm động
- Không biết chừng nào tao về gặp anh em , tổ chức đông vui như vậy
Đâu phải cần đến vậy. Đâu cần phải có bia bọt , cao lương mỹ vị . Chúng ta có thể ngồi uống trà với nhau , đến với nhau để trắng đêm tâm sự . Tại sao Nguyễn Hoàng Vũ từ Long Xuyên lặn lội lên Sài Gòn? Tại sao Nguyễn Ngọc Lan từ Nha trang đáp tàu hoả về thành phố? Tại vì trái tim thôi thúc . Tại vì anh em muốn tìm về kỷ niệm xa xưa . Tại vì chúng ta cần phải có nhau , để đi nốt quảng đời còn lại . Khi ta đã nằm xuống , xác thân ta vùi sâu trong lòng đất , nhưng tên tuổi ta vẫn còn nằm trong trái tim cuả mỗi anh em . Vì vậy , mỗi ngày mình lên mạng đôi ba lần để xem email , tin tức cuả anh em . Rảnh rỗi , mình viết bài gửi cho anh em đọc chơi . Buồn buồn , mình điện thoại cho Trung Thuận , Tươi ...... Xa hơn nữa là Thọ , Lạc, Kiến , Vân ....
Tất cả nội dung bài viết này là để trả lời câu hỏi ,tại sao mình đến với anh em ? tại sao chúng ta cần có nhau ?
Luận 324
ĐỖ CÔNG LUẬN