Sunday, December 19, 2010

"Anh sẽ vì em làm thơ tình ái ..."

Thưa các huynh trưởng ngoại "nồng nàn - thắm thiết" !
Bẩm sinh, tôi là thằng không mấy ưa nịnh nọt. Nhưng sắp tới đây, tôi sẽ phải tập tành "nhỏ tiếng - khom lưng" ; nếu không, em chắc ốm đòn.
Chờ cho bên ấy bớt lạnh, độ cuối tháng ba, đầu tháng tư 2011, tôi và Bà Xã sẽ qua ở cùng con gái và cậu con rễ : Nguyễn Vỵ Thủy và Nguyễn Quốc Dũng. Địa chỉ nhà như thế này :


510 Saddle Brook Dr. # 41
San Jose, CA 95136 (408-886-0868)

***
Nghe nói San Jose cũng thuộc bang California, nhưng ở phía bắc. Còn Nam Cali (nơi có Quận Cam) là nơi số đông các huynh trưởng đang sống, chiến đấu theo gương... nhà binh, nhà bàn. Vì thế, các huynh trưởng cho tôi có đôi lời thỏ thẻ, theo trục bắc - nam.
Thật tình mà nói, ở cái tuổi sáu ba, thằng tôi Nguyễn Trung Thuận 372 Biệt động giờ mới mò được qua Mỹ thì quả là hơi muộn. Nghĩa là, xây qua xây lại ; chẳng mấy chốc : Ông già bảy lăm sẽ hiện rõ nguyên hình. Nhưng suy cho cùng, cho dù bạn ở đâu, (Dục Mỹ hay con đường Duy Tân, Đồng Ban hay Sài Gòn, Việt quốc hay Mỹ quốc...) cái thằng cha mang tên Thời Gian nó đâu có ngán gì bạn. Nó sẽ thẳng tay tước đoạt của lũ chúng ta chút nhan sắc đã ngã về tây. Khi ta hai mươi, cộng mười chỉ là ba mươi đầy sức sống. Khi đã ba mươi, thêm mười chỉ tạo cho chúng ta tuổi tráng niên lịch lãm...Nhưng khi ta đã sáu mươi, Thời Gian vẫn hào phóng tặng thêm ta mười, thì hơi ác ! Rồi mười nữa...Quá ác !!! Nhưng nó vẫn tặng hoài, tặng mãi...cho đến khi ta không còn đủ sức nhận.
Thế thì tại sao tôi chọn ra đi mà không là người mãi ở lại ?
Đơn giản vì "con đường Duy Tân cây dài bóng mát" có lý hơn "Dục Mỹ" nắng cháy da người. Sài Gòn đã hơn Đồng Ban. Mỹ quốc (có vẻ) có lý hơn Việt quốc.
Các bạn có bao giờ đặt câu hỏi : Ở đâu trên thế giới này, khó đến nhất ? - Theo tôi : nước Mỹ khó đến nhất. Tại sao đi khó, về dễ bạn lại không đi ? Đâu phải hể ai muốn đi Mỹ là đi được. Lắm khi rất nhiều người muốn đến Mỹ thăm chơi một chuyến, và nhất định là phải về (vì còn rất nhiều cái chưa thể bỏ được). Vậy mà khi vào gặp viên chức phỏng vấn, nó nói "No" chứ không chịu nói "Yes". Và, sau biết bao nhiêu công khó của con cái, đến ngày nay nó nói "Yes" thì tôi phải nói "Thanks".
Đúng hông các huynh ?
Viết đến đây, tôi bỗng nhớ lại hôm huynh trưởng Lê Thành Tươi, từ Biên Hòa lội xe lên thăm Thái Huỳnh và tôi. Hôm đó ht. Tươi đã nhằn tôi : Tại sao mầy lại phải đi ? Nếu nói hạnh phúc thì ở đâu cũng có hạnh phúc . Bộ chỉ bên Mỹ mới tìm thấy hạnh phúc sao ? Tôi chỉ trả lời : Đi khó; về mấy hồi.
Thưa các huynh, ai chẳng biết sống ở đâu rồi cũng tới lúc nhắm mắt xuôi tay. và "mọi con đường đều đưa về La Mã". Nhưng nếu được chọn, tôi sẽ chọn qua ngả Paris (chứ không phải nước Nga) trước khi về đến La Mã.
Thưa ht. Tươi, tôi không phải ra đi theo diện đoàn tụ hoặc tị nạn gì cả. Tôi có đủ điều kiện để làm đơn xin di dân. Còn hạnh phúc thì tôi đã có tại nơi này bây giờ và tôi vẫn mãi có nó sau này tại Mỹ .
***
Chắc khi qua tới bển, sống tại San Jose, tôi phải gặp các huynh trưởng Nguyễn Tuấn Khanh 334, Nguyễn Khươn Hoàn 343, Nguyễn Thành Long "bô giai-bốn chữ". Tôi sẽ gặp lại Lại Đức Huế cùng lò Dục Mỹ với tôi ngày nào. Gặp Nguyễn Bá Vinh "trùm dollar thương xá Intershop", coi xem Bá Vinh còn lè nhè như dạo ấy. Tôi sẽ ăn ngủ... hít thở không khí tại Bắc Cali; nhưng làm cái gì thì phải nhờ các huynh SJ chỉ giáo. Dầu gì các huynh đã là "ma cũ" thì cũng phải có bổn phận sự giúp đỡ "ma mới" để mong một ngày nào đó, ngắm ngía chiếc ghế "ma đầu". Em đâu biết cà phê Paloma là ở đâu ? Em đâu biết đỉnh Cheo Leo (mà ht. Hùng nhô nhắc mấy huynh) ở tận chốn nào ? Mọi cái, các huynh sẽ là " ma đưa lối quỉ đưa đường" . Các huynh giúp em nghe các huynh!
Em tưởng tượng thế này : Vài tuần được các ht. ở SJ. huấn nhục thương tình giần em xong ; có chút lông chút cánh, em sẽ nhờ các huynh yểm trợ đàn em mò xuống mặt trận phái nam. Nhưng nếu các huynh trưởng không willingly (vì lý do nào đó), em cũng tự ên dẫn xác xuống. Có chết em cũng phải gặp ông cò Bá Hùng, có què em cũng phải giáp mặt quân báo Trịnh Quan, cò sứt tay gãy gọng em cũng quấc với Tá Hùng vài chai.
Ôi thôi, càng tưởng tượng càng nôn : Nào Nguyễn Thành Đông một thời Pleiku phố núi, nào tân lang Diệp Ngọc Trung mũ nâu, nào Lý Khôn Sơn 322 mũ đỏ, nào Đường Chấn Hưng thủ két, nào Phan Hồng Diệm móm duyên, nào Quang Lộc hiền như cục đất, nào Néon Thái...dũng.Vân vân và vân vân...
Rồi dần xuống San Diego để gặp Nguyễn Đức Hạnh. Rồi gặp lại bạn nhậu Nguyễn Thiện Đức ở Philadenphia. Rồi ngược lên đông bắc gặp tay vợt Đào Danh Đức...
Càng tưởng càng nôn !!!
***
Bạn Nguyễn Bá Hùng ,
Bạn có hỏi nhỏ tôi : Sao thấy tôi đi đây đi đó toàn với trai tơ không vậy, bộ tôi là bđ thiệt hà ? Tôi xin trả lời lớn rằng : Tôi là bđ thứ thiệt chứ là thứ gì. Đội bê rê nâu thì nhất định phải là BĐ là cái chắc !
Bạn biết đó. Cái gốc của bọn mình giống nhau. Nghĩa là chúng nó gọi chúng ông là Ngụy quân. Nhưng khi bỏ núi về thành, tôi sống trên đầu tụi nó. Tôi chơi tất, tôi nhậu cùng tất.Trốn trại Trản Táo về, một thời gian ngắn tôi mò ra Gia Long kiếm sống. Rồi tôi lấy vợ sinh con tỉnh bơ mà trong bóp chỉ có cái cùi chứng minh nhân dân của ông anh cột chèo vượt biên để lại. Cho mãi đến năm 1984, tụi nó tóm được tôi. Nó nhốt tôi ở trại giam Đại Lợi 6 tháng nằm trên đường Thoại Ngọc Hầu (bây giờ kêu là Phạm Văn Hai). Tụi nó định gởi tôi trở lại trại Trản Táo ; nhưng gởi về đâu khi trại đã giải tán. Mà tôi thì thuộc cấp tép, không đáng được đi Bắc hoặc vào trại chung với các huynh có công trạng chống phá cách mạng. Thế là sau 6 tháng trong Đại Lợi, tôi từ "đáp phi đạo " (nghĩa là ngủ trên lối đi trong phòng giam 4 x 4 mét, gần cầu tiêu") rồi đoạt chức đại bàng từ tay một đại bàng khác. Rốt cuộc, tụi nó cho tôi về với cái " lệnh tha " đối với bị can : Nguyễn Trung Thuận, can tội "trốn trại học tập cải tạo", xét : "Hành vi phạm pháp không cần thiết truy tố trước pháp luật".
Khỏe re như bò kéo xe !
Nghĩ lại cũng vui. Khi còn ở gần ga Trản Táo, ngày này qua tháng nọ, thấy anh em lần lượt được tha về ; riêng tôi và đúng mười mấy thằng nữa, về đâu không thấy, chỉ thấy lại chuyển trại về một nơi khác. Tôi không còn nhớ chỗ đó là chỗ nào. Tôi tả thế này : Xuống xe lửa ở ga Gia Ray, nhìn về hướng đông là đồi phượng vĩ (sau này giam đám cảnh sát các cậu kêu bằng Z30A gì đó).Tụi nó dẫn chúng tôi đi bộ, ôm trái trại các cậu thẳng sâu vô chừng chục cây, tận mé con sông lớn. Tôi chẳng thấy láng trại gì cả. Nghĩ bụng, lại y như lúc ở Ka Tum : ngày ngày chặt cây dựng láng, cắt cỏ tranh lợp mái, chắc mục xương nơi xứ này. Tôi đã đi đến một quyết định : Trốn.
Ngay đêm thứ hai, khi tới giờ đi ngủ, tôi lấy đồ đạt chất lên chiếc võng, rồi trùm cái mền lên trên, vọt thẳng vào rừng. Sáng sớm, tôi mò ra đường đất xe bò kéo gỗ hay đi. Mò ngược về hướng ga Gia Ray. Rồi tôi nhảy tàu chợ về Sài Gòn. Tôi sống tĩnh bơ, gia đình chẳng nghi ngờ, hỏi han gì cả.Vượt biên vài chuyến không thành. Rồi tôi ra Gia Long...
Tôi đâu biết, mười mấy thằng cuối cùng khoảng bốn tháng sau cũng được tha về ráo trọi.
Nghĩa là nếu đừng trốn, chừng tháng tư 1978 tôi cũng được về . Có "học tập cải tạo nghiêm chỉnh" cũng chẳng phải HO. Ai mà biết được đời mình rồi sẽ ra sao lúc ấy.
"Tung cánh chim tìm về tổ ấm.
Nơi chốn xưa giờ này đằm thắm..."
Tôi ca bài "ngày về" của chú Hoàng Giác là phải đạo.
***
Năm 1984, tôi lại mò ra Gia Long kiếm sống. Nghề của tôi là mua bán xe cũ và làm giấy tờ xe. Tôi quen với Phòng thuế trước bạ 130 Hàm Nghi và công an đăng ký giấy tờ xe từ dạo ấy. Rồi đám buôn bán xe gắn máy nhà nước ngu dốt thấy tôi có lý, họ mời tôi vào làm công nhân viên. Tôi chơi với đám Trước bạ - Công an - Hải Quan như bạn bè thứ dữ, tôi được lên chức cửa hàng trưởng. (Tôi gặp lại Nguyễn Bá Vinh vào lúc này). Mãi đến năm 1995, tôi chán, nghỉ không làm ở đây nữa. Ở nhà vài tháng, có cơ quan nọ , kinh doanh ngành taxi do một người bạn thân (trước là trưởng phòng Trước bạ thành phố) làm giám đốc. Anh ta kêu tôi đi làm với ảnh. Tôi làm sơ sơ là phó giám đốc hành chánh cho nơi này.
Khoảng thời gian 1996 tới 1999, có một số em trai mới tốt nghiệp đại học về cơ quan tôi tập sự, tôi thấy thương tụi nó, giữ lại cho làm nhân viên phòng kế toán. Một vài năm sau. đủ lông đủ cánh, chúng nó tung bay tứ hướng bốn phương trời mây..Rồi bốn năm năm nay, chúng trưởng thành, đứa là giám đốc, đứa là phó tổng. Nó thương ông anh hồi đó thương nó. Nó lo cho ông anh tất tần tật. Nha Trang, Đà Nẳng, Pleiku, Huế Quảng Trị Quảng Bình, Hà Nội Hà Giang Lủng Cú, Đảo Phú Quý và vừa rồi là Cực nam nước Việt.
Đám trai tơ mà Hùng thấyqua hình, Đào danh Đức gặp trong sân tennis là đám đó. Trai tơ thích lão huynh là thế. Lão huynh thích trai tráng biết điều là thế. Bđ thứ thiệt là thế ; chứ bđ thứ thiệt gì Hùng ơi !

Các huynh,
Lâu lâu cũng dài dòng cho các huynh đọc mỏi mắt chơi. Kẻo có huynh lại la : sao lâu không thấy ht. Thuận biệt động lên tiếng. Vô tuyến vẫn mở thường xuyên : Có điều nghe nhiều hơn nói; nói nhiều sợ nói nhảm.
Mong thời gian cứ tốt đẹp trôi . Mong một ngày gặp gỡ các bạn xưa. Cái phong phú của tuổi đời là thế. Hạnh phúc ở đâu mà chẳng có ; nếu ta "tri, tiện, hà thời", phải không các huynh ?
Và mong các đàng anh nhẹ tay cho em út nhờ !
Thuận biệt động (Viết tắt Th. bđ)


47 Năm Hội Ngộ 01-09-2019

45 Năm Hội Ngộ 03-09-2017

43 Năm Hội Ngộ 05-09-2015

41 Năm Hội Ngộ 06-07-2013

38 Năm Hội Ngộ 04-07-2010